Tuesday, January 17, 2017

Tản mạn cuối năm (2)

Ngày hết tết đến, xuân về. Lâu nay tết vẫn là niềm vui, là nỗi hân hoan chờ đợi của bao người. Tuy nhiên cũng là nỗi lo âu ám ảnh của nhiều người khác. Một chiều cuối năm ra phi trường đón người thân bạn bè, bận bịu liên hoan, chẳng nợ nần gì, khác xa lắm với tâm trạng một chiều 30 tất bật bôn ba, chờ đợi từng đồng, lén lượm từng chậu cúc, cành đào, nhánh mai bỏ rơi, về nhà chưng tết !

"Anh đến thăm em đêm 30. Còn đêm nào vui bằng đêm 30. Anh nói với người phu quét đường. Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em...."(VTA). Đã bao năm rồi, mình vẫn có thói quen chạy xe lang thang một mình quanh phố, quanh chợ, chiều 30. Nhưng không phải lãng mạn đến "thăm em đêm 30" như VTA, mà chỉ muốn tìm một cảm giác rất quen thuộc của ngày cuối năm. Rồi cũng ngồi lại đâu đó uống một ly cafe vỉa hè (rất ít quán còn mở cửa), cảm nhận được cái nỗi lòng cuối năm của những niềm vui chưa trọn. Cũng từng gặp những người phu quét đường đêm 30, nhưng không phải "xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em", mà để mời nhau điếu thuốc hay cái gật đầu cảm ơn.

Cho nhau tiếng nói Xuân gần
Tiếng xin tiếng đợi tiếng cần tiếng thương....( Nguyên Sa)

Nhìn lại cuộc sống, đôi khi sự phát triển và tiến bộ của xã hội, vật chất lên ngôi lại đưa con người đối mặt với sự nghèo đói khác còn nguy hiểm hơn. Đó là nghèo đói về tinh thần. Đúng là rất không công bằng khi nói về những câu chuyện buồn trong bữa tiệc vui. Nhưng quả thật là cuộc sống cần có những chia xẻ nhất định để thông cảm và tôn trọng nhau. Và dĩ nhiên sự ấm áp của ngày cuối năm sẽ là thứ cần thiết nhất để quên đi những nhọc nhằn, hy vọng một năm mới tốt đẹp hơn.

Có đêm 30, ngồi nghe radio, những người tha phương cầu thực không về quê được, tập trung lại chia nhau bánh mứt, gọi vào đài yêu cầu người ca sĩ hát những bài về quê huong, nghe rất "nhớ nhà", rất cảm động. Mình may mắn biết được ông ca sĩ đó, nên qua mấy ngày tết, hẹn ổng đi nhậu, cảm ơn hát hay :-).

Có một chiều 30 khó quên, người bạn thân sau cuốc xích lô cuối cùng, chạy lên đón. Hắn đèo mình trên chiếc xích lô chạy ra SG, ngược giòng thiên hạ, rồi ghé vỉa hè Kỳ Đồng ngồi uống nhau ly rượu cuối năm. Hắn mê Quang Dũng, mê "Đôi bờ", mê "Tây Tiến", mê "Đôi mắt người Sơn tây, u uẩn chiều lưu lạc" ... Ngồi đọc cho mình nghe hết bài này sang bài khác, đọc cho đã đời tất niên, rồi chạy về cúng giao thừa.

Ngày mai lại tiết Xuân
Từ đầu rừng cuối biển
Qua trùng dương mấy bận
Chúng ta dù cách biệt
Cùng chung một mùa Xuân
Cùng chung một thế kỷ
Cùng đau khổ vô ngần ...
(QD)

Cũng có một chiều cuối năm, mình chia tay một người bạn rồi không bao giờ gặp lại, nghe là chết trên biển.

Tấm cời rách, hong tay xâu bánh ú
Tóc Mẹ già se thắt buổi hoàng hôn
Đoàn tàu cuối sân ga chiều tháng Chạp
Người thương binh chống nạng đứng nhìn theo ...
(PN)

.... Và còn bao nhiêu buổi chiều cuối năm đáng nhớ nữa. Mà cuộc sống này vốn thế, buồn vui cứ quyện lẫn vào nhau. Những ngày cuối năm, vui vẻ háo hức, mua sắm chuẩn bị về quê ăn tết. Vô tình đọc bài viết "sự vô cảm của người VN hôm nay", bỗng ngồi nghĩ chuyện mông lung. Nghĩ đến thân phận của những người dân lành buộc phải rời xa gia đình, bỏ làng quê, xóm lưới, biển giã ... mãi mãi đi tìm một mùa xuân đến muộn như tìm chiếc lá diêu bông !

PN


No comments:

Post a Comment

Comments: