Tuesday, April 28, 2020

Chiều tháng 4




Ngày xưa, 
nỗi buồn
là những chiếc lá bàng
lang thang
trên dòng sông quê Ngoại
chở nhớ về quên

Ngày nay, 
nỗi buồn
là vạt nắng trên sông
miên man
những con sóng bạc đầu
chở quên về nhớ 

Và ngày ấy, 
chiều tháng Tư
mưa đầu mùa
đến vội
rớt vô tình trên khoé mắt em cay
khóc sũng ướt tuổi thơ tôi mới lớn

Bàn tay nhỏ
vụng về sao đủ nắm ?
nên tình ta lem luốc chốn thiên đường
Ký túc xá vẫn hàng đêm đói bụng
con đường về chỉ có lá me bay 

Em và tôi, 
ôm câu hát của một thời mộng mị
đợi đêm về len lén ngủ quên ăn 
thời cúp điện lập loè thơ Vỡ đất (*)
đợi lả người chửa thấy chén cơm không (**)

Em không khóc,
nhưng lòng tôi se thắt
sách vở nào đắng nghét giảng đường xưa 
hờ hững khép bàn chân không trở lại
quay lưng đi hôn chẳng tạ từ môi



Tôi có ba mươi năm
để quên
nhưng không đủ cho một chiều
để nhớ. 
Ngày trở lại 
tháng Tư 
mắt em tròn ngấn lệ 
mặn phù sa bao thế kỷ rêu phong 
chợt vỡ nát đôi bàn chân nứt nẻ
bước ngập ngừng 
trên góc phố thân quen 

Chiều tháng Tư,
tôi nhìn em 
ngơ ngác 
lá me đầy 
trên tóc nhuộm rưng rưng
vẫn cứ ngỡ cầu Hiền lương nối lại 
sông Gianh buồn chia cắt đã hôm qua
sao níu bước nhạt nhoà chân dấu cũ 
tội tình nào 
lam lũ một quê hương ?

Chiều tháng Tư,
em nhìn tôi 
cuối mặt 
đếm nỗi buồn trên tuổi đá hư hao,
đời gió cát 
trĩu lòng ai thổn thức
đêm lở bồi 
rưng rức tiếng Mẹ ru ...

PN 
(một chiều tháng Tư)


(*) Bài thơ Vỡ đất của HHT "Có sức người sỏi đá cũng thành cơm"
(**) cơm không có độn 








3 comments:

  1. Một bài thơ hay về chiều cuối tháng 4 năm ấy!

    ReplyDelete
  2. Hay lắm Phước ơi

    ReplyDelete
  3. Bài thơ nầy không thể đọc cho vui, tuy hay nhưng buồn! Cảm ơn Phước.

    ReplyDelete

Comments: