Monday, January 02, 2017

Những dấu chân non

Ầu ơ..ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi Mẹ dắt con đi
Con đi trường học, Mẹ đi trường đời.....

Tèo không biết trường đời ở tận đâu lận, nhưng Mẹ nó ngày xưa bán don gánh ở chợ Sông Vệ. Nhà Tèo ở Nghĩa Hiệp gần sân banh, phía sau là sông Vệ, trước ngõ có hai cây dương liễu. Ba nó chết sớm, một mình Mẹ vừa nhủi don, vừa bán gánh nuôi Tèo và bà Ngoại. Lâu lâu Mẹ được rãnh dẫn nó đến trường, mừng lắm. Từ dạo Mẹ đi về khuya, sụp ván cầu gãy chân, Tèo không được đi học nữa. Tính ra nó cũng học được gần nửa năm lớp Ba rồi, cũng biết đọc, biết viết chút đỉnh. Thương Mẹ lắm, nhưng ở quê thì cũng không đỡ đần gì được nhiều, nó chỉ biết đi mót củ, mót lúa, lượm phân bò thôi. Bà Ngoại thì già, mắt mũi lụi cụi, đi đứng khó khăn, mà lại cứ hay nhớ cậu Ba. Tèo nghe kể cậu Ba nó hồi trẻ nhảy núi theo cách mạng, rồi hy sinh. Bà Ngoại nó mỗi lúc buồn, cứ nheo mắt hết nhìn cái hình, lại nhìn cái bằng liệt sĩ mà chắc lưỡi:
- Phải chi thằng Ba còn sống, nó đi nhũi don, ở nhà cũng có miếng ăn. Cái thằng thiệt thà như đếm.

Nói nào may, có anh Hai Bùn lối xóm đi làm ăn trong Sài Gòn về, thấy cảnh gia đình Tèo vậy, thương tình ngõ ý đem nó vô trỏng kiếm công ăn chuyện làm. Anh hai Bùn chạy xe ôm, chị vợ thì bán hủ tíu gõ. Tèo ban ngày đi bán vé số, ban đêm thì đi gõ và phụ bưng tô cho chị hai Bùn. Hai vợ chồng anh Hai Bùn chưa có con, thuê cái chái nhỏ trên hương lộ 14, đủ cái giường với cái bếp. Khuya về, Tèo được trãi tấm lát ngủ dưới bếp gần nồi hủ tíu.

Nhớ hôm rời quê, Mẹ Tèo với Bà Ngoại khóc cả đêm. Mẹ cứ ôm lấy nó mà xoa đầu rồi khóc, nó cũng khóc theo. Mẹ dặn dò kỹ càng :
- Nhớ theo anh chị mà làm ăn đàng hoàng nghen con. Nhớ là đói cho sạch, rách cho thơm nghe con. Phải biết tự lo, nhất là phải giữ cái chân cái tay lành lặn làm ăn, đừng đễ gãy chân giống Mẹ.
Tèo ôm khư khư cái bao nylon có vài bộ quần áo, chai dầu khuân diệp, xâu bánh ú, lau nước mắt mà đi theo anh Hai Bùn. Ngày mới vô SG, đông đúc, cái gì cũng đẹp, cũng khác ngoài quê, nhưng nó cứ nhớ nhà. Nhiều lúc thèm vô cùng cái tô canh don rau muống của Mẹ, thèm chén cơm nguội với dĩa đọt lang chấm mắm cáy của Ngoại. Những ngày lễ hội, nhìn những đứa bé cùng tuổi tung tăng bên cạnh gia đình, quần áo thiệt đẹp, ăn uống những chỗ sang trọng. Tèo không được vào những chỗ đó bán vé số, chỉ đứng ngoài dón nhìn thôi. Có lúc, Tèo ước gì được có tiền dẫn Mẹ và Ngoại vào SG ăn uống một lần cho biết. Những lúc đó nó càng nhớ nhà và càng đói bụng nhiều hơn .
Đã hai năm trôi qua. Bây giờ thì Tèo đã quen nhiều rồi, ngõ ngách cũng biết nhiều hơn. Và cũng đã 2 năm nó chưa được về quê ăn Tết. Năm ngoái muốn về lắm, nhưng lại dành dụm tiền gởi về cho Mẹ. Năm nay Tèo nhất định phải về quê ăn Tết. Anh chị Hai Bùn cũng đã đồng ý .

Trời cuối tháng Chạp, buổi tối hơi lạnh. Bánh mứt bày bán rộn ràng, đèn hoa từ mấy gian hàng rực rỡ. Đường phố đông đúc hơn, nhiều Việt kiều về quê ăn tết, chợ búa siêu thị nhộn nhịp. Lúc trước đi bán vé số ngoài quận 1, nó nhận ra Việt kiều dễ dàng bởi cách nói chuyện xen lẫn tiếng Anh, và cách sinh hoạt ăn uống thường chê dơ, sợ mất vệ sinh. Bây giờ thì khó đoán hơn nhiều, vì nhiều người trong nước cũng ăn mặc kiểu cách, cũng chêm tiếng ngoại quốc, cũng chê bai như thường. Mượt kệ, cứ gặp ai thì Tèo cũng mời. Gần tết rồi, đêm nay là đêm cuối nên Tèo ráng gõ, chỉ muốn xe hủ tíu bán hết. Nó muốn được về sớm để nhờ chị Hai Bùn đi mua dùm cái áo len cho Mẹ, cái khăn choàng cho Ngoại, làm quà ngày Tết. Anh Hai đã mua dùm cái vé tàu lửa rồi, tối mai nó sẽ về quê.

Vừa đi, vừa gõ, vừa miên man suy nghĩ, rồi cười một mình. Tết này chắc Mẹ và Ngoại mừng lắm, Tèo vui sướng hình dung ra nụ cười của Mẹ và Ngoại .
Zzzzzz...... Một tiếng tiếng rít bánh, thắng gấp. Tèo ngã ngữa ra sau, thất thần.
- Oách đờ heo !  Mẹ ... thằng nhóc này đi cà chớn quá !
Nằm ngữa bên đường, nó chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe SH màu đỏ, người con trai ăn mặc rất mốt và người con gái hở hang sau xe, không ngoái đầu nhìn lại. Chiếc xe chạy luôn, vũng nước tạt lên mặt, lên áo. Bàn chân đau buốt, Tèo lồm cồm ngồi dậy rờ coi thử có bị gãy không. Những hạt nước bùn dơ chảy loang trên mặt, hòa lẫn những giọt nước mắt của Tèo, rớt xuống chầm chậm trên chiếc áo mới để ngày mai lên tàu về quê ăn Tết.

PN


No comments:

Post a Comment

Comments: